Đỗ Hồng

Anh Dìu Em Qua Miền Vô Ngã



Anh dìu em lên đường vào tháng chạp
Khi hàng cây rụng hết những niềm vui
Mùa thu bay theo cơn gió ngậm ngùi
Bỏ ta lại trong ngày dài nắng tắt

Anh dìu em đi tận cùng trái đất
Chờ ngày lên tìm lại chút nhân tình
Bao lần ngồi cùng bàn ghế lặng thinh
Máu ta đã đông đặc thành băng đá

Anh dìu em đi qua miền vô ngã
Để quên đời bên dốc núi trầm luân
Từ trăm năm em bước xuống tình trần
Cho anh viết những bài thơ hạnh ngộ

Anh dìu em vào chiều đông hoang lộ
Chợt thấy mình là những nhánh cây khô
Trôi lênh đênh trong cuộc sống mơ hồ
Rồi hò hẹn một ngày về tro bụi

Anh dìu em đi qua dòng thơ cuối
Xin gió chiều về rung nhẹ hồn nhau
Cho ta còn đóm lửa giữa đêm thâu
Soi bước nhỏ trên đường lên hạnh phúc

 


Đỗ Hồng

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 13 tháng 12 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Anh Dìu Em Qua Miền Vô Ngã"